Những Bông Hoa Không Hình Cô Tặng

874

(Bài đạt giải nhất trong cuộc thi "Thay lời tri ân") Mười tuổi mất mẹ, anh em bạn có lẽ sẽ mất luôn tiếng cười và hơi ấm cuộc sống nếu không có cô giáo trẻ ngày ấy. Nếu không có hình ảnh cô giáo nhỏ nhắn có lẽ sẽ chẳng có ai chia sẽ những niềm hạnh phúc mà anh em bạn gặt hái trong suốt quảng đời học sinh, sinh viên và hôm nay…

Tuổi thơ bạn trôi qua êm đềm như dòng chảy con sông quê mình. Ngày buổi tới lớp, buổi ở nhà trông em hay cùng mẹ ra đồng chăn trâu cắt cỏ, cuộc sống tưởng rằng sẽ mãi hạnh phúc trong sự đông đầy của gia đình.
Một buổi trưa năm tôi và bạn đang học những buổi học đầu tiên của năm cuối tiểu học thì có người gọi bạn chạy đi mà chân không kịp xỏ giày.

Mẹ bạn đã ra đi vĩnh viễn vì một tai nạn giao thông khi đang trên đường đi làm đồng. Bạn đến, đứng trần người nhìn mẹ nằm giữa vũng máu. Đứa em trai chưa đầy bốn tuổi cứ khóc mỗi đêm về không có mẹ. Nhiều hôm tôi lén nhìn bạn ngồi ru em trước thềm nhà mà nước mắt bạn chảy cùng cái mưa đầu đông. Mười tuổi như bạn tôi biết khuyên bạn gì đây? Tôi biết làm gì để bạn trở về ngày xưa? Nụ cười gần như không còn xuất hiện trên môi bạn những ngày tháng dài sau đấy. Bạn chẳng còn chăm chỉ học như trước, bạn không chơi hay chuyện trò cùng với bạn bè. Gần như chẳng ai đến gần bạn được cả.
 
Cùng lớn lên bên bạn, cùng học chung lớp với bạn, nhà tôi cạnh nhà bạn nhưng giờ tôi nhớ những trưa nắng trốn mẹ ra sông hái trộm xoài bà Ba với bạn hay nghe những lời nói, những câu chuyện hằng ngày bạn vẫn kể cho tôi.

Có lẽ, bạn sẽ mãi sống trong im lặng như vậy nếu một chiều bạn không đến đón em ở nhà trẻ trở về. Chiều hôm ấy, tan học tôi cùng bạn đến nhà trẻ đón em. Trời mưa, đường trơn bạn vấp té, tôi cùng bạn vào dưới mái hiên để băng tạm vết thương trên ngón chân đang rỉ máu. Từ mái hiên nhìn sang nhà trẻ nơi em bạn học chỉ cách một con đường. Bên này mái hiên bạn và tôi cùng nhìn cô giữ trẻ đang ôm em bạn vào lòng, xoa tay trên đầu em và nước mắt cô chảy khi dỗ vì em khóc đòi mẹ mãi.

Cô giáo vừa mới ra trường được phân về coi trẻ ở xã mình hơn một tuần nay. Bạn lặng lẽ sang xin đón em về, cô nhìn theo không nói. Từ hôm ấy cô thường hay đưa em của bạn về và thỉnh thoảng cô vá lại mảnh áo, làm một vài đồ chơi cho em bạn, cô lại dạy bạn làm toán mỗi tối. Mỗi việc làm của cô làm bạn nhớ mẹ hơn nên ban đầu bạn khó chịu khi cô tới nhà và tự động giúp anh em bạn như vậy nhưng vì đứa em, nó cứ mãi đòi cô giáo nên bạn im lặng.

Thời gian trôi qua, trên gương mặt bạn có lại một chút cuộc sống ngày xưa, bạn biết tự làm mọi việc và sống vui vẻ hơn, đôi mắt bạn không còn nhiều sợi buồn những tháng năm qua.

Dòng sông vẫn chảy với nhịp chảy thời gian, bờ tre vẫn reo mỗi ngày với làn gió và tiếng cười của lũ trẻ trên bờ đê con sông để cô giáo giữ trẻ như trở thành người mẹ, người bạn thân thiết của anh em bạn. Nhiều lúc nhìn cô giữ trẻ mà tôi cũng tự bảo sau này mình sẽ làm một cô giáo giống như cô. Tôi cũng sẽ yêu thương những con người quanh mình để màu mắt cuộc sống thêm trong.
 
Rồi cô giáo đi lấy chồng xa khi cô bước sang tuổi hai sáu. Một chút buồn nhưng chẳng giận vì tuy ở xa cô vẫn thường xuyên viết thư và động viên anh em bạn mọi việc trong cuộc sống.

Kết quả cuộc thi tuyển cuối cấp bạn đứng nhất, cô về đứng nghe bạn từ dưới gốc cây bàng bên sân trường và mắt cô đỏ hoe khi bạn chia sẽ về người cô chưa bao giờ dạy bạn trên trường, người mẹ thứ hai đưa bạn trở lại cuộc sống bình thường, người chị dạy bạn học mỗi đêm khi mẹ bạn qua đời. Cả sân trường hôm ấy rơm rớm nước mắt.

Hôm nay gặp lại bạn sau nhiều năm mất liên lạc, kể từ ngày tôi chuyển nhà vào Nam và bạn cũng chuyển đi nhiều nơi. Tôi vui khi nhìn bạn hôm nay đã thành công với những lĩnh vực công việc bạn chọn. Tôi cười hỏi bạn đã có cô nào để tặng hoa ngày lễ nhà giáo chưa? Bạn nhìn xuống hồ nước trước mặt: Bốn năm nay mình không gặp cô, mình tính năm nay sẽ về thăm cô, mình sẽ nói cho cô biết những bông hoa không hình của cô đem đến cho anh em mình đã giúp mình lấy lại niềm tin, tình yêu thương từ cuộc sống mà mình tưởng đã vĩnh viễn ra đi theo mẹ. Khi mẹ mất mình tưởng rằng người duy nhất yêu thương anh em mình trong cuộc đời đã không còn nữa, mình cứ nghĩ là mọi thứ đã chết, kể cả mình…

Bạn không nói nhưng qua ánh mắt và những kỉ niệm tuổi học trò bạn kể tôi biết cô đã trở thành người mẹ thứ hai trong anh em bạn. Người mà anh em bạn luôn hướng về mỗi khi cuộc sống cheo leo.

Lớp học, dòng sông, quê hương có nhiều đổi thay, cô giáo trẻ ngày ấy mái tóc đã ngã hai màu nhưng có lẽ tình yêu thương trong cô vẫn như ngày nào. Nuôi lớn một con người bằng tình thương yêu, để từ yêu thương những yêu thương tiếp thêm niềm tin, trí tuệ cho cuộc sống. Phải chăng đó là những gì anh em bạn và tôi học được từ cô.

Nguyễn Minh Anh